Tôi đã có một hành trình không thể tuyệt hơn cùng các tình nguyện viên quốc tế trong dự án Sawadee Project, do những sinh viên siêu nhiệt huyết của Đại học Bangkok tổ chức. Dự án này kết nối những bạn trẻ yêu thích giảng dạy tiếng Anh, khám phá văn hóa và muốn "mở cửa sổ thế giới" tuổi 20, những người bạn đến từ các nước như Thái Lan, Việt Nam, Myanmar, Ấn Độ và Đài Loan. Trước khi tham gia, tôi cũng chỉ là một “zombie văn phòng” điển hình: sáng cà phê, tối điện thoại, rảnh thì đọc sách triết lý sống, nhưng bên trong thì khô cạn năng lượng. Đến một ngày, tôi tự hỏi: "Có gì mới mẻ hơn không?" Và thế là... tôi quyết định tạm ngưng nhịp sống thường ngày, chọn một chuyến đi "lột xác" thật sự. Tôi đã từng đi qua nhiều quốc gia, từ những thị trấn yên bình ở Châu Âu đến những thành phố nhộn nhịp của Nam Mỹ, từ dãy Himalaya hùng vĩ cho đến những hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á. Nhưng nếu ai đó hỏi tôi đâu là nơi khiến tôi cảm thấy được “kết nối” nhất, tôi sẽ không do dự mà kể về một hành trình tình nguyện quốc tế tại Thái Lan - nơi mà văn hóa, trái tim và con người giao thoa trong một cách chân thành và sâu sắc nhất.
6 Tuần sống tại trường tiểu học Anuban Muang là khoảng thời gian mà tôi không thể quên. Dù chưa từng học tiếng Thái bài bản, tôi vẫn học được cách đếm, gọi món, trò chuyện đơn giản, và cả cách trả giá nữa. Nhờ đâu á?
Nhờ những thầy cô siêu dễ thương và các em học sinh đáng yêu vô đối!
Và điều tôi thích nhất?
Từ việc chỉ biết rửa chén vài lần một tuần, đến khi sống trong một môi trường đề cao sự gọn gàng và sạch sẽ, tôi học được cách “lười cũng phải đúng lúc”.
Có lần lười dọn, bị thầy hiệu trưởng gọi một câu: “Oh my god, teacher Dannnn”, là tôi hoảng hồn bật dậy liền. Thế là +1 skill cleaning để thêm vào CV rồi nhé.
Chuyến đi này không chỉ giúp tôi cho đi kiến thức, mà còn nhận lại thật nhiều điều vô giá: góc nhìn mới, bài học từ cuộc sống, sự biết ơn từ những điều bé xíu, và sự trưởng thành trong cảm xúc. Chính những điều đó làm tôi thấy bản thân "lớn hơn" một chút.... không phải về tuổi tác, mà là về tâm hồn.
Là mỗi lần bước qua hành lang, tụi nhỏ lại reo lên: “Teacher Dan!” hoặc “Kru Dan!” với ánh mắt long lanh. Mặc dù vốn tiếng Anh của các em chưa nhiều, nhưng chỉ cần ánh nhìn đó là đủ để thấy cả bầu trời yêu thương rồi. Là một EP (Exchange Participant), tôi nhận ra rằng: chẳng cần phải ở nơi hào nhoáng, chỉ cần có trải nghiệm thật, là sẽ trưởng thành thật.
Ngày chia tay, tôi mang về những món quà nhỏ, nụ cười ngây thơ của học sinh, những cái ôm, lời hẹn gặp lại, và đặc biệt nhất là bộ đồ voi do chính thầy hiệu trưởng tặng. Thầy còn dúi thêm chiếc khăn choàng cùng lời chúc “bình an trên đường về”, kèm ánh mắt buồn buồn khiến tôi suýt rơi nước mắt...
Tôi biết ơn vì đã có mặt trong hành trình này như một tình nguyện viên, một người thầy chính thức, và một người con nhỏ của “Father in Thai”. Tuy tôi đến để dạy, nhưng điều tôi nhận lại còn nhiều hơn thế: sự yêu thương, sự trân trọng, và cảm giác “được sống” đúng nghĩa.
Nếu bạn đang ở độ tuổi 20 và cần một chuyến đi “tự cứu mình” khỏi vòng lặp quen thuộc, hãy thử một lần bước ra thế giới. Biết đâu, bạn sẽ tìm thấy chính bạn như tôi đã từng.
Trường Đại học Kinh tế - Luật - Đại học Quốc gia TP.HCM
Trường Đại học Kinh tế TP.HCM